Cầu nguyện là nhu cầu tự nhiên của Đức tin. Cầu nguyện đôi khi như thói quen giống như các công việc khác trong đời sống hàng ngày, đến một khắc nào đó, người ta vụt thấy trong tâm trí và cầu nguyện.
Cầu nguyện có thể ý thức và vô thức? Tức là tập trung cao độ hay bị phân tâm trong khi cầu nguyện.
Cầu nguyện không dành riêng cho ai, cho giới nào và cũng không ai biết lời cầu nguyện nào được nhận lời?
Bình thường, cầu nguyện thay cho niềm tin vào Đức tin nên sự cầu nguyện liên lỉ sẽ thấy hạnh phúc, an lành và qua lời cầu nguyện để giữ cho mối quan hệ với Đấng Tối Cao không lơi lỏng.
Cầu nguyện tốt lành cứ đều đều, bình bình như thế nhưng khi có một biến cố nào đó, khó khăn nào đó người ta lại gấp rút, lo lắng chạy đến cầu nguyện nhiều hơn, khẩn thiết hơn. Có người thấy thế cũng bóng gió “bình thường chả thấy cầu nguyện, giờ gặp khó cầu nguyện chăm thế”.
Khi lớn lên, chúng ta sẽ rời khỏi cha mẹ để làm theo ý riêng mình. Đôi khi trong hành trình của mình, chúng ta không ít lần lơ là, lãng quên cha mẹ nhất là khi có ít thành công trong tay và cũng chỉ đều đều hỏi han mỗi khi rảnh rỗi. Nhưng khi chúng ta gặp khó khăn, lúc mà gần như mọi thứ quay lưng lại, chúng ta sẽ nghĩ đến cha mẹ và muốn trở về để được cha mẹ bao bọc, nâng đỡ. Là con cái, chúng ta sẽ chạy về giãi bày, thậm chí còn được than thở, dỗi hờn để cha mẹ ủi an, vỗ về ấy chứ.
Cầu nguyện khi gấp gáp khó khăn cũng như vậy. Đừng lo rằng lúc suôn sẻ thì không đến với Chúa nhưng khi khó khăn lại chạy đến.
Chúa sẽ không trách cứ đâu mà còn giang rộng đôi tay, với tình yêu chứa chan để vỗ về, săn sóc và nâng đỡ chúng ta. Cứ tin và năn nỉ với Chúa, Người giàu lòng nhân ái sẽ lắng nghe và nhận lời giúp chúng ta theo một cách nào đó được quan phòng theo ý muốn của Ngài.